19 tháng 7, 2011

KIẾN VĂN TIỂU LỤC (Trích - P2)

Lê Quý Đôn
     Sách Dã lục của La Hồ nói:
1. Phúc trạch không nên hưởng hết, phúc hết tất dẫn đến tai vạ.
2. Quyền thế không nên sử dụng hết, quyền thế hết tất bị người khinh rẻ.
3. Lời nói không nên nói hết, nói hết thì cơ mưu không thận mật.
4. Khuôn phép không nên thi hành hết, thi hành hết thì mọi người khó giữ vững được.
     Tôn Huệ nhà Tấn nói: Danh vị lớn không nên đeo lấy mãi, công việc lớn không nên gánh vác mãi, quyền thế lớn không nên giữ mãi, uy vọng lớn không nên bám lấy mãi.
     Ngũ Dung Am nói: Gia đình nhà tấn thân (1), tì thiếp nhiều, đủ cung cấp về sự say mê sắc dục, mà không đủ để làm nguồn gốc bồi dưỡng tính mệnh thọ trường; tôi tớ nhiều, đủ để khoa trương về uy thế, mà không đủ để làm phúc trạch dưỡng sinh; ruộng nhà nhiều, đủ để chơi bời xa xỉ, mà không đủ để ngăn được nhà quyền thế chiếm đoạt. Cho nên người vợ xấu của Vũ hầu (2), con ngựa què của Kinh công (3), viên tướng quốc họ Tiêu làm nhà không sửa sang tường nóc (4). Xét đến hành vi của triết nhân ngày trước, không điều gì là không đáng làm khuôn phép. Vậy thì tất cả những người quân tử, sao lại không theo khuôn phép ấy?
     Cố Hoa Ngọc, Thượng thư nhà Minh, làm bài minh ở chỗ ngồi. Bài minh ở phía bên tả nói: Lời nói, việc làm biết so sánh với người đời cổ, thì đạo đức ngày tiến; công danh phó thác ở mệnh trời thì trong bụng yên nhàn; báo ứng nghĩ đến con cháu thì công việc bình thản; hưởng thụ nghĩ đến lúc ốm đau thì tiêu dùng sẻn nhặt. Bài minh ở phía bên hữu nói: Sính biện bác để rước lấy thù oán, không bằng ngậm miệng để di dưỡng tính tình; giao du rộng để cầu tiếng khen, không bằng ở riêng lẻ để tự toàn lấy thân phận; quá phí tổn để kinh doanh nhiều, không bằng bớt công việc để giữ lấy kiệm ước; khoe tài năng làm cho người ta ghét ghen, không bằng ẩn giấu tinh hoa để tỏ mình là người vụng dại.
     Trần Tuấn Khanh, Thừa tướng nhà Tống có bài thơ dạy con: "Hứng lai văn tự tam bôi tửu, lão khứ sinh nhai vạn quyển thư. Di nhĩ tử tôn thanh bạch tại, bất tu hạ ốc đại cừ cừ". Tạm dịch: Rượu ba chén ngâm nga khi hứng, sách vạn pho tiêu khiển tuổi già. Để lại trắng trong cho cháu chắt, không cần nhà cửa phải nguy nga.
     Những lời răn dạy của cổ nhân có phần đầy đủ, như bài thơ sau này: "Kỷ đắc ly gia nhật, tôn thân chúc phó ngôn: phùng kiều tu hạ mã, quá độ mạc tranh tiền, vũ túc nghi phòng dạ, kê minh cánh tướng thiên. Nhược năng y thử ngữ, hành lộ miễn truân chuyên". Tạm dịch: "Nhớ ngày xin từ biệt, mẹ cha dặn mấy lời: Gặp cầu nên xuống ngựa, qua đò chớ trước người, đêm mưa cần phòng trộm, gà gáy liệu cơ trời. Nếu biết theo lời ấy, đi đường sẽ thảnh thơi". Bài thơ này, mỗi chữ là một bài thuốc, cứ theo như thế mà suy ra, phàm động tác khởi cư, việc gì cũng cẩn thận chu đáo, thì làm gì lại có việc hối hận đáng tiếc xảy ra?
     Cổ nhân có bài châm "đa, thiểu" (nhiều và ít): "Uống rượu ít, ăn cháo nhiều; ăn rau nhiều, ăn thịt ít; ít khi mở miệng, nhiều khi nhắm mắt; chải đầu nhiều, tắm rửa ít; ít khi ở chung, nhiều khi nằm riêng; chứa nhiều sách cổ, ít chứa hạt ngọc; cầu danh ít, nhẫn nhục nhiều; làm điều lành nhiều, cầu lợi lộc ít". Bài châm này đáng ghi ở bên cạnh chỗ ngồi.
     Phú Bật nhà Tống nói: Giữ mồm như giữ miệng lọ, đề phòng ý nghĩ như tướng sĩ giữ thành.
     Phó Huyền nhà Tấn nói: Tai họa từ miệng gây ra, bệnh tật từ miệng rước vào.
     Minh Bạch Ngang hỏi Hồ Trung An về cách đối xử với đời, Hồ trả lời: Trồng nhiều cây mận, cây đào, trồng ít cây có gai góc.
     Án Tử nói: Tước vị càng cao, ý chí càng nhún nhường; quan chức càng to, đối xử càng nhũn nhặn; bổng lộc càng nhiều, chu cấp càng rộng rãi.
     Sách Thuyết uyển nói: "Người nào vì thân mình quý hiển mà kiêu với người khác thì dân sẽ lìa bỏ; chức vị cao mà chuyên quyền thì vua sẽ chán ghét; bổng lộc hậu mà không biết là đủ thì sẽ mắc hoạn nạn". Câu nói này và câu nói trên nên tham khảo với nhau. Cho nên, Quản Lộ bảo Hà Án rằng: Quân hầu (5) chức vị như núi non, quyền thế như sấm sét, mà ít người mến đức, nhiều người sợ oai, như thế có lẽ không phải là đạo giữ mình kính cẩn để cầu lấy phúc trạch dồi dào". Đấu Thả nước Sở nói chuyện với em rằng: "Tôi đến yết kiến quan lệnh doãn Tử Thường, lệnh doãn hỏi về cách tích trữ của, nghe lời nói như một con cọp đói, một con chim dữ, lệnh doãn có lẽ không tránh được hoạn nạn". Câu nói của hai người này, sau đều đúng cả (6).
     Liễu Tần nhà Đường làm gia huấn nói: "Tu dưỡng mình lấy hiếu đễ làm nền tảng, kính cẩn làm cỗi gốc, lo sợ làm lẽ thường, cần kiệm làm khuôn phép; cư xử trong nhà nên nhẫn nại, hòa thuận, giao du với người ngoài nên đơn giản cung kính; ghi chép nhiều như người làm không kịp việc; cầu danh lợi coi như việc thoảng qua; làm quan thì thanh liêm bớt việc. Có như thế mới có thể nói đến gia pháp. Cho nên những nhà thế tộc hưởng phúc trạch ngắn hay dài, vận mệnh, lộc vị hậu hay bạc, không cần phải bói rùa, xem số, chỉ cốt ở trong lòng đối xử, trong mình tu dưỡng mà thôi. Này, những danh gia lệnh tộc, không nhà nào là không nhờ sự trung hiếu, cần kiệm của ông cha xây dựng nên, cũng không nhà nào là không do sự ngoan cố, kiêu xa của con cháu phá hoại đi".
     Thôi Viện nhà Hậu Hán làm bài minh ở chỗ ngồi rằng: Đừng nói điều sở đoản của người khác, đừng khoe điều sở trường của mình, làm ơn cho ai đừng để bụng, chịu ơn của ai đừng có quên, đừng ham mê lời khen của thế tục, chỉ lấy điều nhân làm mối giềng, suy nghĩ kỹ rồi sau sẽ hành động, dù có lời chê bai dị nghị cũng không hại gì, đừng để cho tiếng khen quá sự thực; giữ mình như người vụng dại, thánh nhân lại lấy làm hay; mềm dẻo là con đường sống, Lão Tử răn người cương cường: ở chỗ đen mà không thấm mầu đen; bên ngoài như mờ tối mà bên trong bao hàm đức sáng suốt; cẩn thận lời nói, tiết độ ăn uống, tự biết phận đã đầy đủ thì có thể thắng được sự không lành.
     Người con nhà anh của Mã Phục Ba (7) hay chê bai bàn luận người và giao du với bọn phù bạc. Phục Ba răn bảo: "Hay bàn luận sự hơn kém, phải trái của người ta là một việc đại ác". Nguyễn Tự Tôn hay nói việc huyền diệu cao xa, mà chưa từng bàn luận thời sự, khen chê người nào, vì thế, Tấn Văn Vương khen là người rất thận trọng. Tống Thái Tông thường tự tay viết giấy ban cho thượng quan nói: "Lời nói là then chốt của người quân tử, then chốt đã mở ra, thì vinh hay nhục theo đấy mà đến, không nên sơ suất. Này, nếu gặp việc mà phát ngôn ngay, sau không hối hận kịp nữa. Nếu tự mình không có vết xấu, nhưng hay công kích điều sở đoản của người ta, thì sao gọi là lòng giận bực không lộ ra khí sắc được?". Những lời nói ấy đều như lá ngải để châm cứu bệnh cho muôn đời.
     Minh Hạ Khâm bàn luận với người ta một cách cương quyết. Trần Bạch Sa nói, như thế, chả hóa ra bộc lộ quá cứng rắn à? Cần phải bao hàm tu dưỡng cho có vẻ thâm trầm hòa nhã mới là tốt.
     Chu Tất Đại nhà Tống thường nói: "64 quẻ trong sách Chu Dịch, thì quẻ khiêm sáu hào đều tốt" (8). Chu lại thường đọc câu "kỳ thứ hồ" (9) của Khổng Tử. Nên bình sinh Chu dùng khiêm tốn để tu dưỡng trong mình, dùng nhân thứ để đối đãi với sự việc.
     Vương Sưởng nước Ngụy đặt tên cho con cháu là Mặc, Trầm, Hồn và Thâm, lại răn bảo rằng: "Ta muốn chúng bay trông thấy tên thì nghĩ đến nghĩa chữ ấy, không bao giờ dám trái vượt lời dạy bảo của ta". Mấy lời răn bảo ấy chép ở sách Thông giám, đều là lời chí lý. Dương Hựu nhà Tấn cũng có thư răn con: "Cung kính đứng đầu đạo đức, thận trọng là gốc rễ nết na. Ta mong chúng bay lời nói thì trung tín; nết na thì kính cẩn; ngoài miệng đừng đem của hứa với người ta; đừng nói những lời không chính đáng; đừng nghe những lời khen chê; sự lầm lỗi của người khác có thể lọt được vào tai, nhưng mình không được nói ra; phải nghĩ rồi sau sẽ hành động".
     Lương Từ Miễn viết thư cho con nói: "Giữ địa vị người trên, không phải việc dễ, nên làm thế nào cho trong ngoài được thuận hòa, không để ai dị nghị, trước người sau mình, như thế mới đáng quý".
     Gia huấn của Nhan thị nói: "Gốc rễ sinh kế của dân, cần phải cày cấy mà ăn, trồng dâu gai mà mặc, rau quả do vườn tược sinh ra, lợn gà do trong chuồng nuôi dưỡng, cả đến nhà cửa, đồ dùng, nắm củi, mớ rau, dầu mỡ, đèn đuốc, không thứ gì là không phải sản vật trồng trọt được. Người biết giữ gia nghiệp, dầu đóng cửa ở trong nhà cũng đủ các đồ để sinh sống, chỉ không có giếng muối mà thôi. Cho nên người quân tử ở đời, cốt sao có giúp ích cho sự việc, không phải chỉ nói khoác bàn suông, bên tả cái đàn, bên hữu pho sách, để phí hoài lộc vị của vua. Trong nước dùng người tài, đại khái không ngoài 6 việc:
     1. Bầy tôi ở triều đình, cần người sáng suốt thể lệ trị an, vạch ra đường lối chính trị và có kiến thức rộng rãi;
     2. Bầy tôi về văn, sử, cần người trứ thuật hiến chương, không bỏ sót phép tắc tiền cổ;
     3. Bầy tôi về quân sự, cần người quả quyết có cơ mưu, mạnh khỏe, thành thạo việc chiến đấu;
     4. Bầy tôi nơi phiên trấn, cần người hiểu rõ phong tục, thanh khiết, yêu dân;
     5. Bầy tôi phụng mệnh đi sứ, cần người biết ứng biến, theo lẽ phải, không phụ mệnh lệnh của vua đã giao phó cho;
     6. Bầy tôi giữ việc xây dựng, cần người thạo công việc, đỡ hao phí, có nghệ thuật về việc mở mang.
     Những việc ấy đều do người chăm chỉ học hỏi, giữ gìn hạnh kiểm có thể làm được. Người ta có điều sở trường, có điều sở đoản, thì có thể nào khắc trách ở một người phải làm đầy đủ được sáu điều đâu? Chỉ cần người nào cũng đều hiểu rõ ý nghĩ, giữ lấy một chức cho được hoàn hảo, như thế đã không hổ thẹn rồi. Ta thấy người sĩ phu vào hạng văn học ở trên đời, phê phán việc đời xưa đời nay, rõ ràng như trỏ vào bàn tay, đến khi dùng vào công việc thì phần nhiều không gánh vác nổi: Người ở dưới triều đường, không biết việc chiến thắng là cần kíp; người ăn nhờ vào bổng lộc, không biết việc cày cấy là khó nhọc; người đứng trên hàng ngũ quan lại mà không biết việc lao động phải chuyên cần, cho nên những người ấy khó có thể dùng để ứng phó với đời để xử lý công việc được. Cổ nhân muốn biết việc cày cấy khó nhọc, đấy tức là đường lối quý thóc lúa, trọng bản căn. Này, thức ăn là mấu chốt của dân, dân không có thức ăn không thể sinh sống được. Bọn triều sĩ ở Giang Nam, nhân lúc nhà Tấn trung hưng, qua đò phía Nam chạy sang Giang Tả, thành người trú ngụ đã 8, 9 đời nay, thế mà không có người nào đem sức ra làm ruộng, chỉ ăn nhờ vào bổng lộc mà thôi. Giản hoặc có người nào làm ruộng, cũng đều bắt tôi tớ phải làm, chưa từng thấy người nào tự bản thân họ cuốc một hòn đất, bừa một cây cỏ bao giờ, họ cũng không biết tháng nào nên cày trồng, tháng nào được thu hoạch, thì họ còn biết thế nào được việc khác ở trên đời nữa? Cho nên hạng người này, việc quan thì không làm nổi, việc nhà thì không chịu làm, đều do ở cái lỗi ưu du nhàn rỗi cả".
Lê Quý Đôn: Kiến văn tiểu lục.
Nxb Văn hóa - Thông tin, Hà Nội, 2007
     CHÚ THÍCH:
1) Tấn thân: do chữ "thùy thân tấn hốt" (thắt cân đai, cầm cái hốt), nên đời cổ gọi những người làm quan là hạng "tấn thân".
2) Vũ hầu: tức Gia Cát Lượng, Thừa tướng nhà Thục Hán trong thời Tam quốc. Theo Hán thư thì vợ Gia Cát Lượng là Hoàng thị, con gái Hoàng Thừa Ngạn, người xấu mà có đức lại có tài, tương truyền bát trận đồ của Gia Cát Lượng là do Hoàng thị giúp sức.
3) Kinh công: tức Vương An Thạch, Tể tướng nhà Tống, khi Vương ở Chung Sơn, mỗi lần ra đi thường cưỡi lừa, đi đến đâu tất phải có người dắt.
4) Tướng quốc họ Tiêu: tức Tiêu Hà, người thời Tây Hán. Tiêu tuy làm Tướng quốc vào bậc phú quý, nhưng làm nhà một cách mộc mạc, nóc nhà và tường nhà không đắp vẽ hoa mỹ gì cả. Tiêu nói: "Ngày sau con cháu nên bắt chước đức tiết kiệm của ta".
5) Quân hầu: một đại danh từ để chỉ người mà mình hiện đương giao thiệp hoặc trao đổi, văn cổ thường dùng để tượng trưng người cao quý.
6) Hà Án: người thời Tam quốc, làm quan thị trung Thượng thư nước Ngụy. Sau vì xu phụ với Tào Sảng, nên bị Tư Mã Ý giết.
    Tử Thường: chính tên là Nang Ngõa, người thời Xuân thu, giữ chức lệnh doãn, một chức quan đứng đầu triều Chiêu Vương nước Sở. Tử Thường tính tham lam, bị nhiều người ghét. Khi nước Ngô đánh nước Sở, Tử Thường phải chạy sang nước Trịnh, gia sản bị mất hết.
7) Mã Phục Ba: Tức Mã Viện, giữ chức Phục Ba tướng quân thời Đông Hán.
8) Kinh Dịch từ quẻ Kiền đến quẻ Vị tế gồm 64 quẻ, quẻ nào cũng có sáu hào, mà quẻ nào cũng có hào tốt, hào xấu. Khiêm là một quẻ đứng hàng thứ 15 trong 64 quẻ, sáu hào trong quẻ Khiêm đều tốt.
9) Thứ là nhân thứ, là độ lượng rộng rãi. Thiên Vệ linh công trong sách Luận ngữ chép: Tử Cống hỏi Khổng Tử: "Có điều gì mà suốt đời có thể cứ theo đấy mà làm được không?". Khổng Tử trả lời: "Kỳ thứ hồ, kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân" nghĩa là chỉ có điều "thứ" mà thôi. Điều gì mà mình không muốn người ta đem đối xử với mình, thì mình cũng đừng đem điều ấy đối xử với người khác.

KIẾN VĂN TIỂU LỤC (Trích - P1)

Tác giả: Lê Quý Đôn *
Phiên dịch và chú thích: Phạm Trọng Điềm
GIỚI THIỆU:
     Kiến văn tiểu lục là một tác phẩm có giá trị của Lê Quý Đôn, nhà bác học Việt Nam trong thời phong kiến.
     Theo mục lục ở đầu sách, Kiến văn tiểu lục gồm 12 phần (cũng tức 12 quyển) là:
1. Châm cảnh
2. Thể lệ thượng
3. Thể lệ hạ
4. Thiên chương
5. Tài phẩm
6. Phong vực thượng
7. Phong vực trung
8. Phong vực hạ
9. Thiền dật
10. Linh tích
11. Phương thuật
12. Tùng đàm
     Nhưng Kiến văn tiểu lục mà chúng ta hiện có, chỉ có tám phần là:
1. Châm cảnh: Ghi chép một số những câu triết ngôn và hành vi của một số nhân vật lịch sử Trung Quốc và Việt Nam nhằm khuyên răn, giáo dục người đương thời.
2. Thể lệ thượng: Ghi chép các lễ văn, chế độ của các triều đại Lý, Trần, Lê.
3. Thiên chương: Ghi chép tên những nhân vật đã làm những bài bia, bài minh ở các chùa, quán, các triều Lý, Trần và giới thiệu, phê bình một số thơ văn.
4. Tài phẩm: Ghi chép về tài ba, phẩm hạnh, tiết tháo, văn học... của một số nhân vật lịch sử.
5. Phong vực: Ghi chép về núi sông, thành quách, sản vật, thuế khóa, đường sá... các trấn Sơn Tây, Hưng Hóa, Tuyên Quang.
6. Thiền dật: Ghi chép về các nhà sư Việt Nam từ thời Bắc thuộc cho đến thời Hậu Lê.
7. Linh tích: Ghi chép về các đền miếu thờ các thiên thần, nhân thần và hai mươi sáu chuyện nhỏ.
8. Tùng đàm: Ngoài việc đính chính một số câu đối, câu văn của người Trung Quốc, có chép mười bốn mẩu chuyện về các nhân vật triều Trần, triều Lê...
     Như vậy là Kiến văn tiểu lục thực tế đã thiếu hẳn mất bốn phần là phần Thể lệ hạ, phần Phong vực trung, phần Phong vực hạ và phần Phương thuật.
     Kiến văn tiểu lục là một tác phẩm có giá trị. Giá trị này biểu hiện ở nhiều mặt. Về văn học, Kiến văn tiểu lục cho chúng ta biết thêm về một số thơ văn thời trước. Các nhà nghiên cứu văn học cổ có thể tìm thấy ở đây nhiều tài liệu tốt cho công tác nghiên cứu của mình. Về địa lý, Kiến văn tiểu lục cung cấp cho chúng ta nhiều chi tiết về các trấn Sơn Tây, Hưng Hóa, Tuyên Quang. Nhờ có Kiến văn tiểu lục, ngày nay chúng ta biết khá tường tận những đường quân đi đến Hà Giang và đi đến Điện Biên Phủ (Mường Thanh) đã diễn ra như thế nào trong thời Hậu Lê. Nhưng giá trị lớn nhất của Kiến văn tiểu lục là giá trị lịch sử. Với Kiến văn tiểu lục, ngày nay chúng ta có thể biết được nhạc và vũ thời trước ra sao. (...) Những câu triết ngôn và cả lời diễn giải của Lê Quý Đôn trong Kiến văn tiểu lục, phần lớn không thích dụng với thời đại chúng ta. Nhưng giá trị phần Châm cảnh lại không phải ở chỗ nội dung của nó có thích dụng với chúng ta hay không, mà ở chỗ nó đã phản ánh được một phần trạng thái tư tưởng và hình thái ý thức của người Việt thời xưa. Muốn hiểu tình hình tư tưởng và hình thái ý thức của người Việt đời xưa, không đọc phần Châm cảnh trong Kiến văn tiểu lục là không được. Kiến văn tiểu lục, do đó rất cần thiết cho những ai muốn đi sâu vào công tác nghiên cứu lịch sử tư tưởng Việt Nam qua các thời đại, cụ thể là thời đại Lý, Trần, Lê.
     Ở phần Thiền dật, phần Linh tích và cả phần Thiên chương nữa, các nhà nghiên cứu có thể tìm kiếm được thêm tài liệu để hiểu biết thêm về Phật giáo, Đạo giáo ở Việt Nam.
     Vì nhận thấy Kiến văn tiểu lục là một tác phẩm có nhiều giá trị như đã nói ở trên, Viện Sử học đã cho dịch nguyên văn Kiến văn tiểu lục và xuất bản.
     Người được giao trách nhiệm dịch Kiến văn tiểu lục là đồng chí Phạm Trọng Điềm. Đồng chí Phạm Trọng Điềm đã để ra nhiều công phu để dịch Kiến văn tiểu lục cho thật sát nghĩa. (...) Người dịch, tóm lại, đã cố gắng rất nhiều, những chắc rằng sai lầm thiếu sót vẫn còn, mong bạn đọc hiểu và cho chỉ bảo.
Hà Nội, tháng 12 năm 1961
Viện Sử học
LỜI TỰA:
     Khổng Phu Tử nói: "Cần nghe nhiều, nhưng để khuyết điều gì còn nghi ngờ, mà cẩn thận nói những điều nghe đã được thừa chắc chắn, thì ít khi bị lỗi lầm; cần biết nhiều, nhưng để khuyết việc gì chưa được vững vàng, mà cẩn thận làm những việc đã thừa tin tưởng, thì ít khi phải hối hận" (1). Mạnh Tử bàn về đạo thống, cũng nói: "Thánh hiền hoặc có người vì mắt thấy mà biết được đạo thống, hoặc có người tai nghe mà biết được đạo thống" (2). Xem như thế, thì căn bản lời nói, việc làm, then chốt sự học hỏi, có bao giờ lại không dựa vào sự biết rộng, nghe nhiều?
     Này, ghi chép lời dạy hay, lời nói phải của cổ nhân, dùng để giữ mình thì có thể được yên thân, suy ra công việc thì có thể giúp đời; nghiên cứu mưu mô cao, phép tắc tốt của cổ nhân, khi gặp người hỏi, thì có thể ứng đối được đầy đủ, gặp công việc, có thể dựa vào đấy mà châm chước; sách vở văn chương của cổ nhân không phải một loại, xem vào đấy có thể giúp tâm trí, gợi tính tình; tài đức sự nghiệp của cổ nhân không giống nhau, thuật truyện lại có thể sánh kịp người hiền, học lấy lẽ phải, sau nữa, đến như bờ cõi, núi sông, tiên Phật, thần quái, phương thuật, tạp thuyết, cũng đều có quan hệ đến cách vật trí tri, có giúp ích vào việc giữ vững lòng thành, thông suốt sự lý cả.
     Ở Trung Quốc, sách vở không sao kể xiết, nhưng ghi chép nhiều mà không truyền bá hết, thành ra mỗi lần xem một loại sách, chỉ có thể biết được đại khái mà thôi. Nước Nam nổi tiếng là một nước văn hiến (3), từ hai triều nhà Lý, nhà Trần đến bản triều (triều nhà Hậu Lê), các bậc tiền bối trứ tác cũng nhiều, nhưng lâu ngày bị mai một, sách vở còn truyền lại không được bao nhiêu, những sĩ phu say mê về việc đời cổ không dựa vào đâu để khảo cứu được.
     Tôi, vốn là người nông cạn, lúc còn bé thích chứa sách, lúc trưởng thành ra làm quan, xem lại sách đã chứa trong tủ, vâng theo lời dạy lúc qua sân (4), lại được giao du với nhiều bậc hiền sĩ đại phu, thêm vào đấy, phụng mệnh làm việc công, bốn phương rong ruổi: Mặt Bắc sang sứ Trung Quốc (5), mặt Tây bình định Ai Lao (6), mặt Nam trấn thủ Thuận Quảng (7), đi đến đâu cũng để ý tìm tòi, phàm việc gì mắt thấy tai nghe, đều dùng bút ghi chép, lại phụ thêm lời bình luận sơ qua, giao tiểu đồng đựng vào túi sách, lâu ngày tích tập, sau mới chép thành từng thiên, chia làm 9 mục, 12 quyển. Tôi tự suy nghĩ, biết rằng bình luận chưa được tinh tường, lịch duyệt chưa được rộng rãi, còn mong sau này tiến thêm nữa, may ra được thấy những việc chưa thấy, được nghe những điều chưa nghe, tập sách này cũng là đầu mối lớn về việc học vấn ngôn hành, xin độc giả đừng coi như tiểu thuyết.
Thượng tuần tháng 5, năm Đinh Dậu,
niên hiệu Cảnh Hưng (8).
Lê Doãn Hậu, hiệu Quế Đường,
người xã Duyên Hà.
Nhập nội Bồi tụng, Hộ bộ Tả thị lang,
hành Đô ngự sử kiêm Quốc Tử giám Tế tửu,
Quốc sử tổng tài, Dĩnh Thành hầu.

QUYỂN I
CHÂM CẢNH
(Khuyên răn)
     Hồng Bình Tề nói: "Thiên cơ ở lúc nửa đêm đầu giờ Tý, nhân sự ở lúc canh năm sau giờ Sửu". Bởi vì lúc ấy tư tưởng mới bắt đầu nảy nở, đều là cỗi gốc điều lành, bình tĩnh để nghĩ ngợi, xét lại việc đã qua, biết được lỗi lầm, khôi phục lại thiên tính, đều ở lúc này cả. Gà gáy thức dậy, mải miết làm điều lành, thì có thể tránh được lỗi lầm.
     Vương Huy Chi (9) nhà Tấn thường nói: Đọc sách mà tìm được một nghĩa, cũng như được một thuyền hạt ngọc.
     Hậu sinh huấn nói: Một chữ "khoa" (khoe khoang), làm bại hoại suốt đời người ta.
     Mưu toan công việc mà khinh thường sơ suất, tất có sai lầm. Bốn chữ "cát", "hung", "hối", "lận" (10), một chữ tốt mà ba chữ xấu, cho nên ở trên đời, người tốt có ít, người xấu tất nhiều. Bốn việc này đều phát sinh trong khi hành động, càng cần phải cẩn thận lắm.
     Quân tử nghĩ đến điều lợi là lợi chung cho mọi người, tiểu nhân nghĩ đến điều lợi là lợi riêng cho bản thân.
     Tai không nên nghe ngóng tội ác người khác, mắt không nên tò mò điều sở đoản người khác, miệng không nên bàn tán điều lỗi lầm người khác.
     Muốn biết nguyên nhân kiếp trước, kinh nghiệm ngay vào sự hưởng thụ hiện tại, muốn biết nguyên nhân kiếp sau, kinh nghiệm ngay vào hành vi hiện tại.
     Được nhiều người giúp đỡ, thì trong bụng thư thái mà công việc xong xuôi, lấy ý kiến riêng mình chống lại mọi người, thì trong bụng khó nhọc mà rước lấy thù oán.
     Thân thể một người, ví như hình tượng một nước: lồng ngực xếp đặt không khác gì cung nhà, vị trí chi thể không khác gì nơi biên cảnh, phân phối thành trăm chi tiết không khác gì trăm con sông, khoảng giữa thớ da thịt không khác gì bốn đường giao thông, tinh thần cũng như vua chúa, huyết mạch cũng như bầy tôi, khí mạch cũng như nhân dân. Cho nên bậc chí thánh biết giữ mình, cũng như vua hiền biết trị nước. Yêu nhân dân thì nước được bình trị, yêu khí mạch thì mình được hoàn toàn.
     Thang Mộc, nho sĩ nhà Minh nói: Người ta cần phải có anh khí (11), không nên có khách khí (12). Vì có anh khí thì có thể tự lập được vững chắc, có khách khí thì sinh ra tức giận tranh giành.
     Lời dạy điển hình của tiền hiền, tôi được nghe nhiều và ghi thành tập nhỏ, nay chép ra đây để dùng làm vi, huyền (13).
     - Lưu cái khôn khéo còn thừa không sử dụng hết để trả lại tạo hóa, lưu bổng lộc còn thừa không tiêu dùng hết để trả lại triều đình, lưu tài hóa còn thừa không dùng hết để trả lại bách tính, lưu phúc trạch còn thừa không hưởng thụ hết để trả lại con cháu.
     - Hạng người chỉ biết ăn cho sướng mồm, no bụng, bậc thần tiên coi là hạng ăn thối nuốt tanh; hạng người nịnh hót kẻ giàu sang, bậc cao sĩ, ví như người mút mủ nhọt, liếm trôn trĩ. Xảo quyệt quá thì nhiều việc đáng lo, vụng về nhiều thì ít việc hối hận.
     - Giữ đời sống bình thường không gì bằng tiêu dùng sẻn nhặt.
     - Bồi dưỡng sinh lực không gì bằng ít dục tình.
     - Sau khi uống rượu nên giữ gìn lời nói; đương lúc ăn nên ngăn ngừa lòng giận dỗi; nhịn những việc khó có thể nhịn được, hòa thuận với người không hòa thuận; ăn uống không có tiết độ là căn do mắc bệnh; tư tưởng không đúng đắn là nguồn gốc hại mình; bệnh tật từ miệng ăn vào; họa hoạn từ miệng nói ra; nhún mình có thể theo được mọi người, hiếu thắng tất gặp địch thủ; bủn xỉn quá tất phao phí lớn, tích trữ nhiều tất mất mát to; cẩn thận thì không lo, nhẫn nại thì không nhục; tĩnh dưỡng thì thường được yên, sẻn nhặt thì thường được đủ.
     - Càng thu lượm lẽ phải thì càng đầy đủ, càng tế nhị tư tưởng thì càng rộng lớn, càng sâu dày bao nhiêu thì càng cao sang bấy nhiêu.
     - Mọi việc không khắc trách ở người khác, thì dầu giá lạnh, lửa bỏng không rối loạn được lòng ta.
     - Nói nhiều, nhiều việc hỏng, việc nhiều, phải nghĩ nhiều, giữ được giản dị thì trong lòng tự yên, biết được hạn định của mình, thì trong lòng tự đầy đủ.
     - Không để tâm bới vẽ sự việc thì không có việc gì bận rộn trong lòng, cho nên trong lòng tĩnh mịch thì sinh sáng suốt, trong lòng náo động thì sinh tối tăm.
     - Người lái buôn gian dối làm rối loạn thị trường, người nông phu lười biếng, làm hỏng cả ruộng đất, người độc phu tàn bạo làm nhiễu loạn cả nước, con ngựa ốm yếu làm nhơ nhuốc cả đàn.
     - Lúc giàu không sẻn nhặt, lúc nghèo phải hối hận, lúc thấy việc không học hỏi, lúc thi thố mới hối hận, lúc say nói dại dột, lúc tỉnh phải hối hận, lúc bình thường không nghỉ ngơi, lúc có bệnh mới hối hận.
     - Người khinh suất lời nói, tất nhiên lời nói kém phần tin chắc; người tâng bốc thạo tất nhiên chê bai cũng thạo, việc không nên làm hết, quyền thế không nên dùng hết, lời nói không nên nói hết, phúc trạch không nên hưởng hết.
     - Người nào nói ta xấu, đấy là thầy ta; người nào khen ta hay, đấy là thù địch của ta.
     - Chỗ bất cập của người khác, ta nên lượng tình mà tha thứ; chỗ thiếu sót của ta, ta cần dùng lý lẽ mà nghiêm trách.
     - Dạy con phải dạy cho có nghề nghiệp thường, thì không đến nỗi lưu ly thất sở.
     - Trong bụng cần phải từ bi (14), công việc cần phải phương tiện (15). Những sự tàn nhẫn khắc bạc, chỉ gây mối oán hận với người ngoài.
     - Việc gì không can thiệp đến mình, dầu mảy may cũng không lý hội đến. Rượu ngon, sắc đẹp, của cải, tức khí, bốn điểm này cần phải kiêng kị, vì có thể làm hại đến bản thân.
     Những điều trình bày ở trên đều là lời nói chí lý...
(Lê Quý Đôn: Kiến văn tiểu lục.
Nxb Văn hóa - Thông tin, Hà Nội, 2007)
     CHÚ THÍCH:
* Lê Quý Đôn (chữ Hán: 黎貴惇): Tên thật là Lê Danh Phương, là quan nhà Hậu Lê, đồng thời có thể coi là một nhà khoa học trong nhiều lĩnh vực. Ông sinh ngày 05 tháng 7 năm Bính Ngọ, niên hiệu Bảo Thái thứ 7 (Lê Dụ Tông), tức 02/8/1726 tại làng Diên Hà, trấn Sơn Nam Hạ (nay là thôn Đồng Phú, xã Độc Lập, huyện Hưng Hà, tỉnh Thái Bình). Ông mất ngày 14 tháng 4 năm Giáp Thìn, niên hiệu Cảnh Hưng thứ 45 (tức 11/6/1784).
Ông là con cả của Tiến sĩ Lê Trọng Thứ, một danh thần của triều Lê - Trịnh. Thuở nhỏ, ông có tên là Danh Phương. Đến năm 1743, sau khi đỗ giải nguyên trường Sơn - Nam thì đổi thành Quý Đôn, tự Doãn Hậu, hiệu Quế Đường.
Lê Quý Đôn nổi tiếng thông minh, trí nhớ tốt, từ thuở nhỏ lại rất chăm học, chăm làm. 17 tuổi đỗ Giải nguyên, 26 tuổi đỗ Hội nguyên, rồi vào thi Đình (1752) cũng đỗ đầu Bảng nhãn (khoa thi này không lấy Trạng nguyên). Sau khi thi đỗ đại khoa, ông làm Thị thư ở Viện Hàn lâm, rồi làm việc ở Việc Quốc sử, có vài lần làm công việc thanh tra ở trấn Sơn Nam.
Năm 1757, làm Thị giảng ở Viện Hàn lâm. Năm 1760, ông làm Phó sứ sang Trung Quốc. Năm 1764, làm Đốc đồng Kinh Bắc, rồi chuyển làm Tham chính Hải Dương. Sau đó, không rõ lý do gì, ông xin về quê viết sách.
Năm 1767, chúa Trịnh Sâm cầm quyền, ông lại được triệu ra làm quan, tham gia biên soạn quốc sử và làm Tư nghiệp Quốc Tử giám. Năm 1769, ông làm Tán lý quân vụ trong cuộc hành quân đàn áp Lê Duy Mật, rồi thăng chức Hữu Thị lang Bộ Công. Năm 1773 làm Bồi tụng phủ chúa; năm 1776 làm Hiệp trấn Thuận Hóa (Bình - Trị - Thiên). Sau đó trở về Thăng Long làm Tham tụng.
Lê Quý Đôn là nhà bác học uyên thâm bậc nhất trong thế kỷ XVIII ở nước ta.
Về sử học có: Đại Việt thông sử (Lê triều thông sử), Phủ biên tạp lục, Kiến văn tiểu lục, Bắc sử thông lục...
Về triết học có: Kinh Thi diễn nghĩa, Dịch Kinh phu thuyết, Xuân Thu lược luận, Quần thư khảo biện...
Về sáng tác văn học và sưu tập văn chương có: Hoàng Việt văn hải, Quế Đường thi tập, Quế Đường văn tập, Phú Lê Quý Đôn...
Về khoa học có: Vân đài loại ngữ.
Qua các ghi chép khác thì ông còn là nhà địa lý học, có hiểu biết nhiều về nông học, dân tộc học, ngôn ngữ học...
Học trò của ông là Tiến sĩ Bùi Huy Bích nói: "Nước ta trong vài trăm năm trở lại đây mới có một người như Thầy". Phan Huy Chú nhận xét: "Bình sinh rất chăm chỉ làm sách. Bàn về kinh sử thì sâu sắc rộng rãi, mà nói về điển cố thì đầy đủ rõ ràng. Cái sở trường của ông vượt hơn cả, nổi tiếng trên đời"; "Ông có tư chất khác đời, thông minh hơn người""Ông là người học vấn rộng khắp, đặt bút thành văn. Cốt cách thơ trong sáng. Lời văn hồn nhiên..., không cần suy nghĩ mà trôi chảy dồi dào như sông dài biển cả, không chỗ nào không đạt tới, thật là phong cách đại gia".
Lê Quý Đôn không chỉ dựa vào thông minh trí tuệ mà còn là tấm gương lao động cần cù, khẩn trương và làm việc thường xuyên liên tục. Bộ Vân đài loại ngữ hoàn thành trong 3 năm, trích dẫn đến 557 tập sách, trong đó có cả sách châu Âu dịch sang Hán văn. Khi vào Thuận Hóa làm Hiệp trấn, trong hơn 6 tháng vừa lo xây dựng chính quyền, ông vừa sưu tập tư liệu biên soạn bộ Phủ biên tạp lục làm cơ sở cho nhà Nguyễn viết lịch sử Đàng Trong thời các chúa Nguyễn. Số lượng tác phẩm của ông lên tới khoảng 40 bộ, nay còn lại không quá một nửa. Có thể coi Lê Quý Đôn là người đầu tiên ở nước ta chấp nhận lý thuyết quả đất tròn và biết đến 4 châu: Á, Âu, Phi, Mỹ.
Ông lại còn biết đến hàng trăm giống lúa, hàng trăm giống cây quả, giống cá. Ông nắm vững địa lý Tuyên Quang, Hưng Hóa và nhiều vùng khác của miền Bắc. Ông rất tự hào và trân trọng nền văn hiến Việt Nam và nhiều lần khẳng định nền văn hiến nước ta là lâu đời không kém gì Trung Quốc.
Câu nói nổi tiếng của ông lúc đương thời là: "Phi nông bất ổn, phi công bất phú, phi thư­ơng bất hoạt, phi trí bất hư­ng." (Nghĩa là: không có nông nghiệp thì xã hội không ổn định, không có công nghiệp thì không giàu, không có th­ương nghiệp buôn bán, giao lưu thì không thể mở mang, không có tri thức, trí tuệ thì không h­ưng thịnh đ­ược). Có thể hiểu nông - công - th­ương - trí nh­ư 4 cây cột cái của ngôi nhà, một cây cột yếu là ảnh hư­ởng đến sự bền vững cả ngôi nhà.
1) Lời Khổng Tử bảo Tử Trương, chép trong thiên Vi chính, sách Luận Ngữ.
2) Mạnh Tử nói đạo thống truyền thụ từ Nghiêu, Thuấn đến Khổng Tử, chép trong thiên Tận tâm thượng, sách Mạnh Tử.
3) Văn: điển tịch; Hiến: nhân tài. Cả câu này ý nói một nước có đầy đủ kinh sách, có nhiều người giỏi.
4) Dùng điển trong sách Luận ngữ: Khổng Tử thấy con là Bá Ngư đi qua sân, bảo cần phải về học Kinh Thi và Kinh Lễ. Lê Quý Đôn là con Tiến sĩ Lê Trọng Thứ, ở đây ý nói được cha dạy bảo.
5) Năm Cảnh Hưng thứ 21 (1760), Lê Quý Đôn sung sứ bộ sang nhà Thanh nộp lễ tuế cống.
6) Năm thứ 30 (1769), sung chức Tán lý quân vụ dẹp Lê Duy Mật chiếm cứ Trấn Ninh, giáp nước Ai Lao.
7) Năm thứ 37 (1776), giữ chức Tham thị kiêm Hiệp trấn Thuận Quảng.
8) Tức năm Cảnh Hưng thứ 38 (1777).
9) Vương Huy Chi: con Vương Hy Chi, người đất Cối Kê, nhà Tấn.
10) Cát: tốt lành; Hung: gở dữ; Hối: hối hận; Lận: tham tiếc.
11) Anh khí: khí anh minh vẫn tu dưỡng ở trong lòng.
12) Khách khí: khí tức giận, do động cơ bên ngoài kích thích.
13) Vi: dây da; Huyền: dây đàn. Theo Hàn Phi Tử: Tây Môn Báo tính nóng nảy, thường đeo dây da cho được hòa hoãn; Đổng An Vũ tính chậm chạp, thường đeo dây đàn cho được nhanh nhẹn. Ở đây ý nói theo lời dạy điển hình của tiền hiền để sửa chữa những điều mình còn thiếu sót.
14), 15) Từ bi, phương tiện: đều là danh từ nhà Phật. Từ bi là yêu thương, vì Phật yêu chúng sinh như người một nhà, muốn cho ai cũng vui vẻ, nên gọi là từ; thấy chúng sinh phải khổ não, thì động lòng thương, muốn giải thoát cho, nên gọi là bi. Phương tiện là tùy từng phương diện, dựa vào sự tiện lợi, dẫn dụ chúng sinh để cho dần dần giác ngộ.


18 tháng 7, 2011

NHỮNG CHUYỆN “ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ” Ở TRƯỜNG SA (KỲ 2)

VietNamNet (18/7/2011)
Ở Trường Sa, mọi sinh hoạt của cuộc sống đời thường, từ nếp ăn, nếp ngủ... đến trồng rau, nuôi bò, tăng gia sản xuất... đều là những câu chuyện đặc biệt, pha lẫn cả niềm vui và nước mắt.
Chăm rau hơn... chăm con mọn
Có lẽ, ai cũng biết, có hai thứ ở Trường Sa được “quý hơn vàng”, ấy là rau xanh và nước ngọt. Để có rau xanh, ngoài việc chờ đợi tiếp tế từ đất liền, dân quân trên đảo còn ra sức để có thể tự “tự sản, tự tiêu” - một cuộc chiến đầy khó khăn, gian khổ.
Không giống như đất liền, chỉ cần gieo hạt, chẳng mất nhiều công chăm bẵm là rau mọc tươi tốt. Ở hải đảo, đặc biệt là những đảo chìm, nơi bốn bề chỉ toàn nước biển mặn chát và những tảng san hô ngầm, chiến sĩ hải quân phải tận dụng từng xô, từng thùng đất từ đất liền gửi ra. Ở đây, thống kê tất thảy chỉ có 11 loại rau có thể chịu đựng “phong ba bão táp, gió quật mưa gào” của hải đảo như rau muống, mồng tơi, cải, bầu, mướp...
Trong đó, những loại thân leo như mồng tơi, mướp, bầu được các chiến sĩ ưa chuộng hơn cả bởi có thể thiết kế theo phương pháp “lấn trời”. Những hàng rào bằng tre nứa được dựng lên để rau có thể leo bám thành những bức tường cao, xanh mướt. Phương pháp này vừa cho hiệu quả về số lượng, lại vừa tiết kiệm được đất trồng, nước tưới.
Nói thì nghe đơn giản nhưng tận mắt chứng kiến “cuộc chiến rau xanh” mới thấy được những người chiến sĩ phải tận tụy, nhiều khi mất ăn mất ngủ như thế nào. Họ chẳng khác nào những bà mẹ tất bật chăm con mọn. Trên đảo mỗi năm có hai mùa gió, một thổi theo hướng Đông - Bắc và một theo hướng Tây - Nam. Nếu không may để “trúng gió”, dàn rau sẽ “tiêu” ngay. Cách chắn thông thường bằng những tấm ván, bạt tận dụng không đủ sức ngăn được sức gió và sóng, nhất là mùa biển động.
Vì vậy, lính đảo đã nghĩ ra cách sử dụng chính ngôi nhà mình đang ở làm bức tường chắn gió. Chẳng vậy mới có chuyện: những khu vườn rau di động thường xuyên được “chạy” vòng quanh đảo. Điều đặc biệt, dù không dùng bất cứ thuốc nào nhưng tất cả các loại sâu bọ không thể tấn công tới một lá rau xanh của người chiến sĩ. Cứ ngoài giờ huấn luyện hay khi rảnh rỗi, anh em chiến sĩ lại có mặt ở vườn rau, vạch lá, bắt sâu, tưới nước, vun xới... thậm chí, đơn thuần chỉ là “ngồi ngắm” để thấy “mát lòng”.
Trung tá Đinh Trọng Thắm, đảo trưởng đảo Sinh Tồn đã từng kể lại câu chuyện vừa buồn cười, vừa chua xót. Đó là một dịp cuối năm, bão đến quá bất ngờ nên toàn bộ những khay rau mầm mới nhú đặt trên lan can đã bị gió thổi cuốn phăng xuống biển. Tiếc nuối những “khay vàng” mang bao mồ hôi công sức, cả đoàn chỉ biết lặng nhìn, một cậu chiến sĩ không giấu nổi cảm xúc, bật khóc tu tu như một đứa trẻ.
Thế mới biết, rau xanh đối với họ ý nghĩa và quan trọng như thế nào.
Mỗi lần có khách đến thăm đảo, thứ đặc sản mà lính đảo luôn “nhịn miệng” đãi khách không gì khác, chính là rau xanh. Bởi rau xanh là thứ quý giá nhất nơi đây. Họ vẫn nói: “có rau xanh là giàu”. Vì vậy mà để làm “giàu”, những người chiến sĩ ở đây vẫn ngày đêm... ăn ngủ cùng rau!
Những con bò không thích ăn cỏ!
Ngoài hải đảo, nguồn cá tươi dồi dào luôn là thực phẩm chính trong những bữa ăn của người chiến sĩ. Vì đẩy mạnh tăng gia sản xuất nên cái cảnh: sáng cá, trưa cá... tối cũng cá hầu như đã không còn. 
Nhưng thứ mà người chiến sĩ vẫn “thèm” nhất là một bữa thịt bò, dù chỉ cần xào nấu đơn giản, bởi không phải ở nơi nào cũng có điều kiện chăn nuôi loại đại gia súc này. Song Tử Tây là điểm duy nhất nhất thuộc quần đảo có một sân cỏ lớn. Sân cỏ này không chỉ là nơi tập trung sinh hoạt của người chiến sĩ, luyện tập thể thao mà còn là địa điểm để... nuôi thả đàn bò.
Đây vốn dĩ là một bãi đất trống đầy san hô và cát trắng nhưng nhờ vào đôi bàn tay mẫn cán của người chiến sĩ mà có thể biến thành một thảm xanh tự nhiên, một bản sắc riêng của đảo. Để đảm bảo cỏ luôn xanh và mọc đều tăm tắp, người lính đảo Song Tử Tây phải chia nhau chăm chút, xén tỉa. Mùa tháng ba, nắng cháy da, cháy thịt, nước ngầm trên đảo rút xuống, phần nước sinh hoạt dành cho quân dân cũng giảm theo. Thế nhưng, mọi người vẫn cố chắt chiu, tận dụng nước để tưới cho sân cỏ.
Không biết có phải vì “thương” chiến sĩ hay không mà đàn bò ở đây chỉ thường dạo chơi, tắm nắng trên sân chứ hầu như... không ăn cỏ. Đàn bò trên đảo Song Tử Tây, cũng giống như những vật nuôi khác như gà, lợn... được nuôi bằng phần thức ăn thừa của cán bộ, chiến sĩ. Thế nhưng món khoái khẩu của chúng lại là... giấy. Từ sách, vở, bìa các tông tới bao xi măng, chúng không từ chối “món” nào.
Vì vậy, mới xảy ra chuyện một đồng chí sĩ quan mất cả tháng trời soạn giáo án, lúc sắp hoàn thành thì bị bò mò vào phòng ăn mất. Tức nhưng chẳng ai lại đi “kỷ luật” bò nên đồng chí kia phải hậm hực viết bài giảng lại từ đầu. Câu chuyện này nhanh chóng lan khắp quần đảo Trường Sa, trở thành giai thoại vui về đàn bò trên đảo Song Tử Tây.
Năm 2010, nhờ sinh trưởng tốt, 4 chú bê non đã được ra đời, nâng tổng gia đình nhà bò lên 9 con. Dù đàn bò mang đến không ít chuyện rắc rối, nhưng đối với người lính đảo, chúng vẫn là loại vật vô cùng được yêu mến. Đàn bò không chỉ giúp tăng gia sản xuất, cải thiện cuộc sống mà đối với người chiến sĩ, hình ảnh của chúng thong dong trên cánh đồng cỏ còn gợi nhớ hình ảnh quê hương thân thuộc, góp phần làm vơi đi nỗi nhớ nhà.
Bắt nắng, gió phục vụ con người
Tin vui bừng ánh nắng,
Giọng gió sao ngọt ngào
Sóng vờn đảo vẫy chào
Điện sạch về, náo nức!
Đúng như lời bài thơ “Điện sạch trên đảo xa” của Đại tá Trần Dực, những ngày này, khi màn đêm buông xuống, hệ thống chiếu sáng dọc bờ kè làm cho Trường Sa trở nên lung linh giữa bao la sóng nước. Hòa trong tiếng sóng biển, tiếng quạt gió “ro ro” từ những cột thu gió khổng lồ trở thành âm thanh vui tai suốt đêm ngày.
Đó chính là kết quả của dự án năng lượng sạch bao gồm tổng thể hệ thống năng lượng sạch và chiếu sáng trên quần đảo Trường Sa. Hàng nghìn tua bin gió, pin mặt trời, bình ắcquy và hệ thống cáp truyền tải đã được bố trí xung quanh 33 điếm đảo và 15 giàn khoan được đưa vào sử dụng, nhằm góp phần nâng cao khả năng sẵn sàng chiến đấu bảo vệ chủ quyền Tổ quốc và cải thiện đời sống tinh thần của quân dân.
Với hệ thống năng lượng này, nhu cầu điện sinh hoạt tối thiểu 24/24 của người dân được đảm bảo. Giờ đây, nhà nhà đua nhau mua sắm tivi, tủ lạnh... những thứ trước đây tưởng chừng như quá xa xỉ với vùng hải đảo muôn vàn khó khăn này. Hàng ngày, họ có thể xem tivi, nghe đài, đọc báo qua internet, liên tục cập nhật những thông tin từ đất liền. Ngoài ra, nguồn điện ổn định còn tạo tạo điều kiện đưa các trang thiết bị y tế vào hoạt động, tăng cường công tác chăm sóc sức khỏe cộng đồng.
Có điện, hình thức sinh hoạt tại các cụm đảo cũng trở nên đa dạng hơn. Trước đây, vào những ngày nghỉ, mọi công tác hoạt động đều phải... trông vào giờ cấp điện. Nhưng với dự án mới này, họ hoàn toàn chủ động. Ngoài thi đấu thể thao, giao lưu văn nghệ, các chiến sĩ cũng có thể trải nghiệm món ăn tinh thần yêu thích nhất của mình là “karaoke”. Không còn những chuỗi ngày dài đằng đẵng, ngong ngóng tin đất liền. Các phương tiện nghe, nhìn, internet, điện đàm, điện thoại... đã trở thành cầu nối tiện ích, rút ngắn khoảng cách đất liền và hải đảo.
Ngỡ tưởng rằng, những khắc nghiệt của Trường Sa có thể làm nao lòng quân dân hải đảo. Thế nhưng với sự quyết tâm để bảo vệ vùng đất thiêng của Tổ quốc, đúng như câu thơ: “Bàn tay ta làm nên tất cả. Có sức người, sỏi đá cũng thành cơm”, tất cả mọi khó khăn đều có thể khắc phục. Ngay cả cái nắng, cái gió... cũng đang quay lại để phục vụ cuộc sống con người.
(Theo Giáo dục Việt Nam)

NHỮNG CHUYỆN “ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ” Ở TRƯỜNG SA (KỲ 1)

VietNamNet (16/7/2011)
Ở quần đảo tiền tiêu ngập tràn nắng gió của Tổ quốc, tuy khó khăn vẫn chồng chất khó khăn nhưng còn có biết bao câu chuyện đặc biệt mà không phải ở nơi nào trên lãnh thổ Việt Nam cũng có được. Những câu chuyện đậm tình quân dân, sáng bừng tình yêu đất nước.
Bác sĩ khoa ngoại kiêm... thú y, đỡ đẻ
Vốn thuộc biên chế của Bệnh viện 175 (Thành phố Hồ Chí Minh), năm 2010, bác sĩ Nguyễn Hà Ngọc “đầu quân” ra đảo Trường Sa làm nhiệm vụ quân dân y, nơi được mệnh danh là “thủ phủ” của quần đảo thiêng trên biển.
Dù là bác sĩ khoa ngoại, chuyên chấn thương chỉnh hình, nhưng anh Ngọc còn kiêm luôn cả chức vụ... bác sĩ thú y. Trên đảo nuôi nhiều gia súc, gia cầm và rất hay bị dịch bệnh nên anh Ngọc cùng các đồng nghiệp của mình luôn phải tìm cách cứu chữa nhằm đảm bảo nguồn thực phẩm dự trữ thường xuyên. Chẳng vậy mà vị bác sĩ hóm hỉnh này thường tếu táo giới thiệu tên mình là Ngọc Thúy.
Theo anh, trên đảo chủ yếu là đàn ông con trai, cái tên Ngọc Thúy khi gọi sẽ “góp vui phần nào vì nó tạo cảm giác tuổi xuân thì của người con gái”. Quan trọng hơn, chữ Thúy còn là chữ ghép lại của chữ “Thú - y”. Nhiều người đã không khỏi bật cười khi được nhìn thấy tấm bảng in đậm dòng chữ: “Phòng mạch người lớn - trẻ em và gia cầm” được bác sĩ Ngọc treo trong căn phòng nhỏ phía sau trạm.
Nhưng có lẽ, sau bao năm công tác, dù nằm mơ anh Ngọc cũng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ trở thành bác sĩ... “đỡ đẻ”. Trên đảo có tất thảy 3 sản phụ, vì không có bác sĩ chuyên khoa sản nên anh phải thường xuyên kiểm tra, theo dõi sức khỏe định kỳ của mẹ và bé. Điều thách thức nhất của anh là phải đối mặt với một ca sinh khó.
Đó là trường hợp của chị Nguyễn Thị Thanh Thúy. Qua quá trình chẩn đoán, anh xác định, chị Thúy bị u xơ tử cung, khối u tương đối lớn và có đường kính hơn 10 cm. Gần đến ngày sinh, diễn biến của thai phụ càng thêm phức tạp. Ngôi thai nằm ngang, bị thiếu ối và dây nhau quấn cổ.
Nắm được tình hình phức tạp, anh Ngọc nhanh chóng thông báo về đất liền để bác sĩ Hồ Xuân Lãng (Bệnh viện Đa khoa Khánh Hòa) ra đảo hỗ trợ. Đúng 10 giờ 37 ngày 04/4, kíp mổ của bác sĩ Ngọc cùng với sự hỗ trợ đắc lực của y bác sĩ tại bệnh viện 175 qua cầu truyền hình đã tiến hành phẫu thuật cho sản phụ Nguyễn Thị Thanh Thúy. Với thao tác nhà binh “đánh nhanh thắng nhanh”, chỉ sau 35 phút, ca mổ đã kết thúc thành công. Một bé gái xinh xắn nặng 3.2 kg đã chào đời trong sự hân hoan của người dân trên đảo.
Với bác sĩ Ngọc, đây không chỉ là ca “đỡ đẻ” đầu tiên, nghẹt thở mà còn là một kỷ niệm đẹp khi đón chào công dân Việt Nam đầu tiên được ra đời trên đảo Trường Sa Lớn. Bé gái ấy được bố mẹ đặt tên là Nguyễn Ngọc Trường Xuân. Trong cái tên của em không chỉ thấy ghi dấu tên của quần đảo Trường Sa trường tồn, tên đệm của bác sĩ Hồ Xuân Lãng, người trực tiếp thực hiện cuộc phẫu thuật mà có tên của vị bác sĩ “đa năng” Nguyễn Hà Ngọc, người đã từng thăm khám, chăm sóc từ khi cháu còn trong bụng mẹ đến lúc chào đời!
Kiếm bạc tỉ từ hải sản của Trường Sa
Từ một vùng biển nghèo khó, những năm gần đây, người dân huyện Phú Quý (tỉnh Bình Thuận) đang “phất” lên từng ngày bằng việc đầu tư hàng trăm tàu công suất lớn, đánh bắt dài ngày trên quần đảo Trường Sa.
Người tiên phong tìm cách làm giàu nơi đây là anh Ngô Văn Thính (xã Long Hải, huyện Phú Quý). Với kinh nghiệm làm thợ lặn lâu năm, trong một lần tình cờ ra quần đảo Trường Sa, anh Thính đã phát hiện ra dưới lòng biển đảo của ta là một “kho” hải, đặc sản có giá trị kinh tế cao như tôm hùm, ốc nón, ốc càng, hải sâm, cá mó, cá chình, mực nang...
Nắm chắc được “phần thắng” nếu đem những đặc sản này xuất khẩu, năm 2005, anh Thính đã đầu tư 450 triệu đồng để đóng tàu, mua sắm trang thiết bị hiện đại như máy lặn, máy tầm ngư, máy định vị, bộ đàm... Biển cả đã không phụ lòng những đứa con yêu lao động, ngay trong chuyến đi đầu tiên, tàu của anh Thính đã đánh bắt được nhiều hải sản quý, thu nhập gần 200 triệu đồng.
Và cứ thế, đến nay, anh Thính đã trở thành thuyền trưởng tàu BTH-99351. Tàu anh thường xuyên vượt sóng ra khơi 7 chuyến mỗi năm, mỗi chuyến đi kéo dài kéo dài từ 20 - 25 ngày. Riêng năm 2010, tàu anh 8 lần ra khơi, không những mang lại nguồn lợi cho chủ tàu nửa tỉ đồng mà còn tạo thu nhập cho những người nhân công gần 100 triệu đồng/năm.
Học tập tấm gương làm giàu của “thuyền trưởng Thính”, người dân Phú Quý đã rủ nhau góp vốn, đóng tàu ra Trường Sa tìm nguồn hải sản. Chỉ hơn năm năm, chỉ riêng thôn Phú Long đã có khoản 20 thuyền công suất lớn, hằng năm mang về cho ngư dân trong thôn trên 15 tỉ đồng.
Anh Tạ Văn Sang (1979), thuyền trưởng tàu BTH-8069 nhiều năm nay cũng đã “mang ơn” những giá trị từ lòng biển. Anh hồ hởi khoe, năm 2010, con tàu của anh đã đạt tổng thu nhập 1,5 tỉ đồng từ đánh bắt và lặn hải sản. Trừ đi mọi chi phí, mỗi thợ lặn làm công trên tàu anh Sang được trên trên 100 triệu đồng. Trong chuyến đi biển đầu tiên kéo dài gần một tháng của năm 2011, anh Sang cũng cùng bạn thuyền cũng thu về trên 470 triệu đồng.
Không chỉ ở Phú Quý, ngư dân nhiều nơi cận Trường Sa đều có thể mạnh dạn để có được nguồn thu nhập trong mơ nay. Anh Võ Văn Thường, một ngư dân ở đảo Trường Sa Lớn đã mạnh bạo tuyên bố: “Tôi sẽ giàu có, thậm chí, có thể trở thành tỉ phú đầu tiên trên đảo Trường Sa này”.
Chuyện chat bằng USB “3G” tại Trường Sa
Đã qua rồi cái thuở “đa không” ở nhiều vùng đảo thuộc Trường Sa: không điện, không nước ngọt, không rau xanh... và không internet. Những ngày này, ở giữa đảo Song Tử Tây, dưới bóng rợp của bàng vuông, mở laptop, kết nối mạng bằng USB 3G Viettel, đăng nhập Yahoo Messenger, là đã có thể trò chuyện với những người đang cách xa cả ngàn hải lý.
Những chàng lính trẻ đã không còn phải mỏi mòn đợi từng cánh thư của “người thương” gửi vào từ đất liền, những người chồng, người cha vẫn có thể được nhìn thấy khuôn mặt thân quen của người vợ, người con ngay cả khi không ở cạnh bên... Chiếc USB 3G bé nhỏ là thế nhưng đã phá vỡ được khoảng cách từ biển đảo với trọn vẹn phần lãnh thổ chữ S, làm những người chiến sĩ thêm ấm lòng và chắc tay súng.
Mới nghe thì có vẻ “không liên quan”, nhưng “cánh nhà báo” là những người chẳng kém vui mừng khi internet về với biển đảo. Nhà báo Dương Hiệp (Báo Hà Nội mới) từng chia sẻ, vào thời điểm mạng Internet và Internet không dây đều chưa có trên đảo, để có những bài viết kịp thời về đất liền, nửa đêm phóng viên phải lọ mọ leo lên vọng gác, điện thoại về tòa soạn để đồng nghiệp ghi âm rồi đánh máy lại. Thậm chí, sóng điện thoại cũng hết sức chập chờn, chỉ cần có thêm một người khác lên vọng, ngay lập tức máy sẽ mất tín hiệu và phải mất công đọc lại từ đầu.
Với sự phát triển vượt bậc này, họ đã có thể “an tâm” tác nghiệp, nhanh chóng cung cấp cho độc giả trong, ngoài nước những thông tin, hình ảnh chân thật và kịp thời về vùng đất máu xương của Tổ quốc.
Những chiến sĩ thủy quân đặc biệt
Đó là cách gọi đặc biệt mà người ta dành cho những chú chó nghiệp vụ, ngày đêm hỗ trợ người chiến sĩ hải quân canh giữ biển trời thiêng liêng nơi biển đảo.
Ở Trường Sa, hình ảnh của ba chú chó nghiệp vụ Mika, Kakốp và Manlơ thông minh, bản lĩnh đã trở nên quen thuộc với tất thảy quân dân trong vùng. Vốn là những “chiến sĩ bốn chân” lừng lẫy chiến công trên đất liền nhưng khi được “điều động” ra đảo, chúng đều phải mất một khoảng thời gian để làm quen với môi trường mới và bài học khắc nghiệt của đội huấn luyện. Chúng phải đối mặt những con sóng dữ để có thể vừa bơi vừa chiến đấu; gia tăng tốc độ trên cát nhanh gấp bốn lần bước chạy rút của chiến sĩ.
Ngoài việc “rèn luyện” nâng cao thể lực, binh khuyển còn nhanh chóng làm quen với những buổi diễn tập chống người nhái, biệt kích như các phương án đánh chặn từ ngoài bờ kè và đánh bắt khi địch xâm nhập. Có nhiều lần, binh khuyển “nhập vai” quá “xung”, anh em huấn luyện viên phải lập tức ra lệnh ngừng tấn công để... tránh rủi ro cho cả hai phía.
Điều đặc biệt, khẩu phần ăn của binh khuyển thường đòi hỏi chế độ dinh dưỡng rất cao, thậm chí còn hơn cả lính bộ binh. Nhưng theo các chiến sĩ, may mắn mắn là đàn chó nghiệp vụ ở Trường Sa đều khá “dễ tính” và thích nghi với hoàn cảnh, chúng có thể ăn được thịt hộp, cá biển, cơm, rau... nên không quá “làm khó” anh em.
(Theo Giáo dục Việt Nam)

CÁC MÁC VÀ CHỌN NGHỀ

Không chỉ đến bây giờ chọn nghề mới trở thành vấn đề “nóng hổi” với mỗi thanh niên. Các Mác (Karl Marx, 1818 - 1883) - một trong những lãnh tụ của phong trào cách mạng vô sản đã có những góc nhìn hết sức sắc sảo chọn nghề trong những bài viết của mình từ giữa những năm 30 của thế kỉ XIX. Sau đây, xin được trích đăng bài viết này để các bạn trẻ hiểu hơn về tầm quan trọng của việc “chọn nghề” cho tương lai.
“Đối với con vật, tạo hóa đã qui định phạm vi mà trong đó bản thân nó phải vận động, và nó yên tâm làm như vậy, không cố gắng vượt ra ngoài phạm vi của tự nhiên, thậm chí cũng không hề hay biết rằng còn có những phạm vi khác.
...Con người, khác với con vật, hành động một cách tự do. Sự tự do của con người biểu hiện rõ nhất ở việc chọn nghề.
Khả năng lựa chọn này là ưu thế to lớn của con người so với những sinh vật khác của thế giới, nhưng đồng thời sự lựa chọn này là hành động có thể phá hoại toàn bộ cuộc đời của con người, làm hỏng mọi kế hoạch của họ và biến họ thành kẻ bất hạnh. Vì vậy, thái độ cân nhắc thận trọng trong việc chọn nghề là trách nhiệm hàng đầu của một thanh niên khi bắt đầu con đường đời của mình và không muốn phó thác những việc làm quan trọng nhất của mình cho sự ngẫu nhiên.
...Không phải bao giờ chúng ta cũng có thể chọn được nghề mà chúng ta mong muốn: các quan hệ xã hội đối với chúng ta đã bắt đầu được xác định ở chừng mực nào đó ngay từ trước khi chúng ta có thể có tác dụng quyết định đối với các quan hệ đó.
...Phẩm chất là cái đề cao con người hơn cả, là cái truyền thêm cho hoạt động của họ, cho tất cả những khát vọng của họ một giá trị cao thượng nhất... Chúng ta phải chọn nghề nào mà trong đó chúng ta không phải là những công cụ nô lệ, mà độc lập sáng tạo trong phạm vi của mình.
...Những sự nghiệp vĩ đại và đẹp đẽ chỉ có thể phát sinh từ sự điềm đạm, nó là mảnh nhất duy nhất trên đó có thể mọc lên những trái thơm quả ngọt... Không hấp tấp, không vội vàng, phải bình tĩnh sáng suốt, chỉ có như vậy mới thực hiện được trên thế gian này tất cả những gì có thể để lại dấu vết đời đời cho mai sau... Và đó là điều chủ yếu nhất. Chớ băn khoăn về hạnh phúc riêng tư, cá nhân, vị kỉ, về thành công chốc lát. Tất nhiên cần phải biết đến những năng lực của mình, nhưng chỉ cốt để hành động vì hạnh phúc của tất cả mọi người.
...Những nghề không đi sâu vào cuộc sống, mà chỉ chú ý đến những chân lí trừu tượng là những nghề nguy hiểm nhất đối với một thanh niên chưa có được những nguyên lí chắc chắn, những niềm tin vững vàng và không gì lay chuyển nổi.
Nếu con người làm việc chỉ vì bản thân mình thì may ra có thể trở thành một nhà bác học nổi tiếng, một nhà thông thái vĩ đại, một nhà thơ ưu tú, nhưng không bao giờ có thể thành một con người thực sự hoàn thiện và vĩ đại.
...Lịch sử thừa nhận những vĩ nhân là những người làm việc cho mục đích chung, và do đó mà bản thân họ cũng trở nên cao thượng hơn; kinh nghiệm cho thấy rằng người nào đem hạnh phúc cho nhiều người nhất thì người đó là kẻ hạnh phúc nhất.
...Nếu ta chọn một nghề trong đó ta có thể làm việc được nhiều hơn cho nhân loại, thì ta sẽ không còng lưng dưới gánh nặng của nó, bởi vì đó là sự hi sinh vì mọi người; khi đó ta cảm thấy một niềm vui không phải là tội nghiệp, thiển cận, ích kỉ, mà hạnh phúc của chúng ta sẽ thuộc về hàng triệu người, những việc làm của ta sẽ sống một cuộc sống âm thầm, nhưng mãi mãi có hiệu quả, và trên thi hài của chúng ta, sẽ nhỏ xuống những giọt nước mắt nóng bỏng của những con người cao quí.”
(Nguồn: C.Mác-Ph.Ăngghen: Toàn tập, tập 40)

SINH VIÊN NGOẠI THƯƠNG: “MUỐN CẢ GỖ, CẢ NƯỚC SƠN”


(VietNamNet, 18/7/2011)
- Dương Thị Tuyết Trinh, giải nhất môn Ngữ văn kỳ thi học sinh giỏi quốc gia năm ngoái, hiện đang là sinh viên ĐH Ngoại thương đã đề xuất “sửa đề thi đại học môn Ngữ văn khối D” khi tham gia “làm bài thi đại học với các thí sinh” năm 2011 với VietNamNet. Dưới đây là bài viết của Tuyết Trinh.
Tôi cứ nghĩ rằng, sự nổi tiếng không phải bông hoa hồng mọc cheo leo trên đỉnh núi hay sườn dốc. Bởi giản đơn hoa hồng thích mọc trong vườn nhà tôi hơn... bởi đấy là định mệnh của nó.
Không, tôi lại không muốn bàn đến định mệnh như một sự bất khả kháng. Tôi muốn bàn đến cái sự sinh ra đã có và cái sự cố gắng để có.
Quay ngược thời gian để thấy danh từ “sự nổi tiếng” không chỉ có tác động mạnh mẽ trong thời hiện tại.
Kể cả một quá khứ dài và sâu, khi nó mang cái tên “danh” cũng được Nguyễn Công Trứ khẳng định chắc chắn rằng:
“Đã mang tiếng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông”
Người đời xưa nói “danh”, người đời nay nói “sự nổi tiếng”.
Và vừa qua người ta nói: “Đừng cố gắng trở thành người nổi tiếng mà trước hết hãy là người có ích”.
Tôi xin tách vế đầu ra để suy nghĩ: “Đừng cố gắng trở thành người nổi tiếng...”. Có vẻ như vế đầu này khiến người đọc bị ấn tượng mạnh mẽ hơn vế câu sau. Thật tội nghiệp cho “sự nổi tiếng”.
Người ta nói có những người sinh ra đã là người nổi tiếng. Định mệnh cho họ cái mà người khác không có: một giọng hát hay, một trí tuệ siêu việt, một vẻ đẹp hoàn mĩ.... Rồi họ trau chuốt cho tài năng của mình nở rộ để người đời được chiêm ngưỡng nó.
Nhưng có những người luôn phải cố gắng bằng mọi cách để được nổi tiếng. Người ta cứ nhìn vào những “ác mộng” ngày nay để chỉ trích: những thảm họa âm nhạc, những vụ tự tử, những vụ giết người, những kẻ điên loạn... và sau tất cả lại nói trong sung sướng: “Tôi không biết mình đã làm gì nhưng tôi sẽ được lên báo và nổi tiếng”.
Sự điên cuồng muốn khẳng định cái “tôi” khiến chúng ta trở nên sợ sự nổi tiếng. Nó như ma túy gây ra nhiêu thảm họa cho những kẻ cố gắng bằng mọi giá để tên mình được nhiều người biết đến.
Nhưng xin đừng thấy vậy mà xa lánh sự nổi tiếng. Ấy chính là động lực. Cố gắng trở thành người nổi tiếng là giấc mơ trần tục nhất mà con người muốn có.
Được nhiều người biết đến mình, được đưa cái “tôi” đạt đến tuyệt đích. Được phô bày những tài năng, phẩm hạnh của mình cho thế hệ sau.
Giấc mơ ấy khiến người ta không còn muốn giam giữ mình sống lặng lẽ để rồi ra đi lặng lẽ.
Người đời cứ gán cho mình những mục đích cao cả mà quên đi mục đích con người nhất. Một người anh hùng xông pha giữa sa trường, đó là vì: “phá cường địch, báo hoàng ân”. Nhưng đâu phải người anh hùng ấy không nghĩ đến bốn chữ: lưu danh thiên cổ.
Tôi thiết nghĩ: muốn được nổi tiếng không xấu. Michael Jackson ra đi trong sự xót thương của cả thế giới. Đừng nói với tôi con người ấy không cố gắng để được nổi tiếng. Anh ấy có tài năng mà định mệnh lựa chọn. Nhưng đó chỉ là nền tảng. Sự nổi tiếng của Michael Jackson là cả một cuộc đời cố gắng, theo đuổi và khẳng định mình.
Nhắc đến Ngô Bảo Châu, đừng nói với tôi giáo sư sáng tạo ra công trình toán học ấy chỉ vì niềm đam mê, chỉ muốn mang ích lợi đến cho cộng đồng. Không! Giáo sư cũng nghĩ đến sự nổi tiếng. Đó không phải mục đích chính. Nhưng chính suy nghĩ rằng mình sẽ được cả thế giới biết đến cũng góp phần thôi thúc một con người vốn làm bạn với phòng nghiên cứu làm nên được những điều kì diệu.
Sống có ích thật tuyệt vời. Con người phải sống và làm cho cuộc sống của mình có ích. Nhưng đôi khi chúng ta cần sống có ích để làm nền tảng cho một sự nổi tiếng.
Tôi có nghe câu chuyện về những người hiến thận giúp người, về những người quyên góp tiền ủng hộ bao hoàn cảnh khó khăn. Khi phỏng vấn họ, chúng ta muốn có được câu trả lời rằng họ làm vậy vì giúp người, vì tình thương.
Nhưng nếu có ai nói: tôi cứu người vì muốn được nổi tiếng, thì cũng đừng vội lên án họ. Đó lại là câu trả lời rất thành thực. Làm điều tốt và muốn được nổi tiếng để mọi người biết đến việc tốt của mình, làm theo và nhân rộng việc tốt ấy. Đó là một cách khôn ngoan để khiến tầm ảnh hưởng của việc sống có ích của một cá nhân phủ bóng lên nhiều cá nhân khác.
Xin mạn phép sửa lại câu nói trong đề thi Văn năm nay: “Hãy trở thành người nổi tiếng, nhưng trước tiên hãy là người có ích”.
Người ngày xưa thích bất phương trinh, thích sự lựa chọn. Nhưng người của ngày nay không muốn lựa chọn nhiều. Chúng tôi thích cả gỗ cả nước sơn. Chúng tôi thích cả cái tốt và cái xấu. Và bây giờ chúng tôi cần cả sự có ích và sự nổi tiếng. Bởi một đẳng thức sẽ tốt hơn một bất phương trình khó giải.
Đến bây giờ thì tôi nghĩ: sự nổi tiếng nếu là một bông hoa hồng thì nó thích mọc trong vườn hơn. Ai cũng cố trồng một bông hoa hồng trong vườn nhà mình. Có những người trồng được, có những người không.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng: bạn sẽ trở thành người làm vườn xuất sắc nếu như trong “công cuộc” trồng hồng ấy, bạn còn khiến cho mọi loài hoa khác trong mảnh đất của mình đâm nụ và nở hoa rực rỡ. Dẫu rằng hoa hồng không nở, tôi vẫn sẽ có hàng ngàn những nụ hoa xinh xắn rồi đây sẽ đơm hương cho cuộc đời của tôi.
Dương Thị Tuyết Trinh (SV Trường ĐH Ngoại thương Hà Nội)