19 tháng 4, 2011

NGỌN GIÓ LÁ DIỀU

Đoàn Thị Lam Luyến
Em là cô giáo mầm non
Nghề chi mà dễ sớm con muộn chồng
Đêm thì vắng, ngày thì đông
Chăm thì chăm thế, mẹ chồng vẫn chê!
Sáng sớm đi, tối muộn về
Trong nhà chân đất, dép lê ngoài đường
Chồng thì khi giận khi thương
Trẻ thì đứa ẩm, đứa ương - lạ đời.
Trẻ ngoan thì cô mới cười
Con mình mình nhãng, con người mình chăm
Lương mình chẳng đủ mình ăn
Thì em cấy ruộng cho bằng người ta!
Nghề đâu là nghiệp đấy mà
Yêu trò cũng hệt như ta yêu mình
Mình cho ta trọn cái tình
Ta lại cho mình những cái ta yêu
Trẻ thơ như chiếc lá diều
Em là ngọn gió một chiều đương thu.
Có lẽ, không ai trong chúng ta có thể thấu hiểu hết được những vất vả của nghề giáo viên, trừ phi chính chúng ta có thể trải qua những giờ đứng lớp, những khi soạn giáo án, chấm kiểm tra, lo lắng cho từng lớp học sinh thân yêu. Tôi còn nhớ hai câu thơ: “Nhà văn, nhà giáo, nhà báo, nhà đài/ Tất cả cộng lại bằng hai nhà nghèo” - nghe vui thôi nhưng phản ánh một sự thật là nghề giáo chưa bao giờ được coi là giàu cả (mặc dù những năm gần đây đã khác một chút). Bài thơ trên đây cũng là một ví dụ về những nỗi niềm của các cô giáo mầm non, những cô giáo đầu tiên của chúng ta khi rời xa vòng tay mẹ hiền. Chẳng cần phải nhiều lời, chỉ những điều dung dị trong cuộc sống hàng ngày của các cô như “sớm con, muộn chồng”, “đêm vắng, ngày đông”, “con mình mình nhãng, con người mình chăm” cũng khiến chúng ta chợt nhận ra và cảm thông sâu sắc với những tâm sự của các cô.
Vậy thì ngày hôm nay, xin gửi những lời chúc mừng chân thành và lời tri ân sâu sắc nhất tới các thầy các cô, tới những thầy cô giáo của tôi - những người đã dành cả lòng mình để dìu dắt chúng em nên người. Lời chúc mừng xin gửi đến mẹ tôi - mỗi người mẹ đều là cô giáo đầu tiên của chúng ta. Và lời chúc, gửi thêm đến bạn bè tôi - những người đã và đang chọn học, cũng như theo đuổi nghề giáo. Và, phần nào đó các bạn cũng sẽ trải qua, và sẽ hiểu những khó khăn khi là người dạy học, phải không?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét