KỲ VI: TẠI SAO BỒ ĐỀ TỔ SƯ LẠI ĐUỔI TÔN NGỘ KHÔNG RA
KHỎI ĐẠO QUÁN?
Sau khi tầm sư học đạo trên Linh Đài
Phương Thốn, Tôn Ngộ Không được đích thân Bồ Đề Tổ Sư dạy 72 phép Thiên địa
sát. Song cuối cùng Ngộ Không vẫn bị đuổi khỏi pháp trang. Là do Ngộ Không phạm
sai lầm hay vì một nguyên do nào khác?
Trong
lòng Bồ Đề Tổ Sư sớm đã chọn Ngộ Không là đệ tử chân truyền.
Tôn
Ngộ Không là con khỉ đá thác sinh do Trời - Đất, được thiên địa hoá dục mà
thành, vốn sinh ra đã mang sẵn tinh hoa của đất trời.
Bẩm
sinh căn cơ tốt phi thường, sớm ngộ lẽ vô thường, tầm sư học Đạo. Lênh đênh
trên biển lớn, cuối cùng Ngộ Không đến Linh Đài Phương Thốn theo học Bồ Đề Tổ
Sư.
Bồ
Đề Tổ Sư trong Tây Du Ký ẩn cư tại Tây Ngưu Hạ Châu, ở trong Linh Đài Phương
Thốn sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Linh
Đài Phương Thốn sơn gọi tắt bằng chữ đầu và chữ cuối là “Linh sơn”, “Tà Nguyệt
Tam Tinh” chính là vật trên thiên thượng, ám chỉ “bầu trời”. Hợp nhất chúng lại
chính là: Thiên Thượng Linh Sơn.
Đến
nơi, Tôn Ngộ Không nhìn thấy Bồ Đề Tổ Sư: “Ngồi
ngay ngắn nghiêm trang trên bệ, ở phía dưới, hai bên có 30 tiểu tiên đứng hầu.
Quả nhiên là: Kim tiên đại giác sạch ghê, Phương Tây diệu tướng Bồ Đề tổ Sư.
Không sinh diệt, đức cao xa, Thần tròn khí vẹn rất là từ bi. Chân như bản tính
an vi. Tự nhiên không tịch, tùy nghi biến dời. Trang nghiêm thọ sánh đất trời,
Pháp sư muôn kiếp sáng ngời là đây”.
Bồ
Đề Tổ Sư hỏi: “Nhà ngươi tên gì?”,
Thạch Hầu nhanh miệng trả lời: “Con không
có danh tính. Nếu người khác chửi con, con không thấy phiền não; nếu người khác
đánh con, con cũng không tức giận; chỉ là lấy lễ đáp lại là được. Một đời không
có tên”.
Chỉ
một câu nói của con khỉ đá, Bồ Đề Tổ Sư đã phát hiện được căn cơ của Thạch Hầu,
Bồ Đề Tổ Sư đã truyền dạy đạo pháp trường sinh cùng 72 phép biến hóa (Thất thập
nhị huyền công - Địa Sát).
Tổ
Sư Bồ Đề hẳn là cũng sớm biết được căn cơ của Hầu vương không tầm thường nên
cũng đã cố ý đưa ra mấy thứ thuật loại tiểu đạo kia để thử lòng. Khi Ngộ Không
từ chối không học, Tổ Sư cũng tỏ vẻ giận dữ vô cùng. Tây Du Ký kể rằng: “Tổ Sư nghe đoạn, hừ một tiếng, từ trên đài
cao nhảy xuống, tay cầm gậy giới xích, chỉ vào Ngộ Không nói:
- Loài khỉ già kia, đạo này không học, đạo kia
không học, còn đòi học cái gì?
Rồi đi đến gõ đầu Ngộ Không 3 cái, quay lưng giơ
tay đi thẳng vào trong, đóng cửa giữa lại, bỏ mọi người ở ngoài”.
Bề
ngoài thì là giận dữ, nhưng trong lòng Tổ Sư sớm đã chọn Ngộ Không là đệ tử
chân truyền. Việc ông cho Ngộ Không mấy gậy “bổng hát” chính là điểm hóa mà trừ
Hầu vương ra thì chẳng một ai có thể hiểu.
Bởi
vì: “Lúc ấy cả bọn đều oán ghét và khinh
bỉ Ngộ Không. Nhưng Ngộ Không chẳng tức giận, chỉ vui cười. Nguyên do Ngộ Không
vốn đã ngầm hiểu ý của sư phụ, nên không tranh cãi với chúng bạn, chỉ lặng
thinh không nói. Tổ sư đánh ba cái, có nghĩa là bảo phải để ý đến canh ba, chắp
tay sau lưng, đi vào bên trong, đóng cửa giữa lại, rồi đi vào lối cửa sau, ở
chỗ kín ấy sư phụ sẽ truyền đạo cho”.
Khi
đặt tên cho Ngộ Không, Bồ Đề Tổ Sư đã xuất phát từ chữ “Tôn” trong “Hồ Tôn”
nghĩa là khỉ. “Không” là cảnh giới cao nhất để đạt đến viên mãn, đắc đạo, là
hoàn toàn vô niệm. Chỉ khi đạt
đến trạng thái “Không” này, người tu luyện mới có thể thực sự trở về với chân
ngã và bản nguyên cao quý của chính mình.
Căn
cơ phi phàm là thế, nên ngay từ khi vừa mới bước chân vào tu luyện, Ngộ Không
đã có thể hiển tài năng hiếm có, đạt đến một tầng thứ rất cao, có thể làm náo
động thiên cung mà không một vị thần tiên nào thu phục được.
Bị
đuổi khỏi đạo quán và bí mật phía sau
Lại
nói đến chuyện học của Tôn Ngộ Không, có vẻ Bồ Đề Tổ Sư sớm đoán được ý đồ của
con khỉ ấy. Đạo gì không học nhất quyết muốn học đạo Trường sinh bất lão.
Tu
luyện phép trường sinh ấy kỳ thực chính là thoát khỏi sự khống chế của Ngũ
hành, cao hơn nữa chính là vượt ra ngoài Tam giới, không chịu vòng luân hồi,
sinh tử để đạt đến quả vị của La Hán, Chân Nhân.
Sau
khi được truyền dạy 72 phép thần thông cùng thuật Cân đẩu vân (cưỡi mây), Tôn
Ngộ Không dương dương tự đắc biến hoá hết vật này sang vật nọ.
Bồ
Đề Tổ Sư biết chuyện quát đuổi những người khác đi và gọi Ngộ Không tới quở
phạt: “Ngộ Không, lại đây! Ta hỏi ngươi
sử dụng tinh thần thế nào? Biến thế nào ra cây tùng? Công phu ấy có thể đùa cợt
trước mặt mọi người sao? Giả sử ngươi thấy người khác có, ắt phải cầu người ta.
Người khác thấy ngươi có, ắt phải cầu ngươi. Nếu ngươi sợ tai vạ, ắt phải
truyền cho người ta. Nếu không truyền sẽ bị hại, tính mệnh nhà ngươi khó mà giữ
nổi”.
Cuối
cùng Tổ Sư bèn đuổi Ngộ Không đi, hơn thế, Tổ Sư còn bắt Ngộ Không thề rằng về
sau có xảy ra chuyện gì cũng không được nói y là đệ tử của ông.
Có
lẽ ẩn ý của một tiên nhân đắc đạo không phải tầm thường. 72 phép biến hoá
thực chất là 72 tâm niệm của con người. Học thần phép là học về Tâm đạo, khiêm
tốn.
Tôn
Ngộ Không trổ phép thần thông vì sự kích tướng của đồng môn ấy là khoe mẽ, muốn
được người khác nịnh bợ. Với người tu hành mà nói, đây là một loại tâm lý
hết sức không tốt. Thực chất sự khoe khoang, cậy mình có tài, sau này ắt là
chuốc vạ vào thân.
Tuy
nhiên, Bồ Đề Tổ Sư đuổi Ngộ Không không phải vì giận, bởi vì vị cao nhân ấy sớm
biết rõ tương lai của Tôn Ngộ Không gập ghềnh mà vinh quang. Bồ Đề Tổ Sư đoán
trước được rằng: “Chuyến đi này, hẳn gặp
điều không hay, nhà ngươi có gây vạ hành hung cũng không được nói là đồ đệ của
ta”.
Sau
này, quả nhiên Ngộ Không đã gây ra biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa
khiến bản thân bị giam cầm dưới núi Ngũ Hành 500 năm.
Đó
đã là an bài từ trong số kiếp của y, mệnh trời khó cưỡng, Tổ Sư dù đoán được trước,
song thiên cơ bất khả lộ. Bồ Đề Tổ Sư biết tên đồ đệ này có căn cơ lớn, mặc dù
ương bướng gây họa nhưng tiềm ẩn cốt cách thăng Phật, có thể tu thành chính
quả. Vậy nên, Bồ Đề Tổ Sư đuổi Ngộ Không đi chẳng qua chính là đặt nền móng cho
Ngộ Không, tiễn biệt Ngộ Không trên đoạn đường học Đạo.
Việc
Bồ Đề Tổ Sư dạy Ngộ Không 72 phép Địa Sát cũng là trang bị trước cho Ngộ Không
chút “vốn liếng” trong cuộc vân du bốn biển dài đằng đẵng kia. Hơn nữa, Ngộ
Không đã tu luyện thành Thái Ất Tiên, về cơ bản đã hoàn toàn khai ngộ trong môn
của Tổ Sư Bồ Đề, giữ y lại trong núi cũng chẳng ích gì.
Đã
học thành tài, ắt phải có đất dụng võ. Tổ Sư đuổi Ngộ Không, bề ngoài nhìn thì
là trách phạt nặng nề, khai trừ khỏi sư môn nhưng thực chất là tạo cho y cơ hội
lập thành công đức to lớn và tu luyện thêm một lần nữa trong Phật môn.
Con
đường tu luyện của Ngộ Không là rất đặc biệt, đầu tiên là khai ngộ trong Đạo
gia, sau đó lại tu đến cảnh giới Phật trong Phật môn. Thần Phật đã sớm an bài
Ngộ Không là trợ thủ đắc lực phò Đường Tăng sang Tây Trúc thỉnh kinh.
Ngay
cả chuyện yêu ma quỷ quái chặn đường cũng chỉ đơn giản là bài kiểm tra khảo
nghiệm lòng kiên định của 4 thầy trò chứ hoàn toàn không dám phá hoại việc đi
tìm con đường chân tu.
(PH sưu tầm và biên chỉnh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét